Nàng Công Chúa Thất Lạc
Nàng Công Chúa Thất Lạc (Nữ Hoàng Của Băng New Version)
Tác giả: Lee na
Thể loại: Truyện Teen
Những nhân vật chính trong truyện:
Dương Hàn Mỹ Anh (Bi) - nó: 17 tuổi, con gái của Ken và Kelly, là một cô nhóc luôn vui vẻ và hòa đồng với mọi người, đôi lúc rất nghịch ngợm. Có một vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh. Nó rất được lòng thương của ba mẹ vì anh nó suốt ngày quậy phá nên ba mẹ nó thương nó hơn. Nó có một đôi mắt màu xanh lam rất đẹp, mái tóc đen dài xõa đến ngang vai. Nó không thích nhuộm tóc vì mẹ nó luôn khen tóc nó đẹp, bà muốn nó giữ vẻ đẹp tự nhiên của mình. Vì ba mẹ nó đều giỏi võ nên từ nhỏ 2 anh em nó đã được học võ rồi, nó học rất nhanh và ngày một tiến bộ lên
Trịnh Gia Phát (Rey) - hắn: 17 tuổi, đẹp trai theo kiểu lạnh lùng, đẹp nhất trong tất cả các boy của chúng ta. Khi còn nhỏ, hắn là một cậu nhóc nghịch ngợm, hay nói hay cười nhưng sau khi nó mất tích thì ít nói hẳn, hành động ngày càng khó hiểu, cười cũng ít, hầu như không cười luôn ấy chứ! Hắn là bạn thanh mai trúc mã của nó còn hứa lớn lên sẽ cưới nó làm vợ nữa mà. Hắn là con của Anna và Kan, là thành viên cấp A của Queen, rất giỏi võ.
Chương 1: Hiểu Lầm
Năm nó 10 tuổi
- Mẹ ơi, con sang nhà Rey đây ạ_Giọng nói của một bé gái vang lên. Là nó đấy ạ. Nó đang vận trên người một bộ váy màu hồng có hình chú gấu Teddy ở đuôi váy trông rất dễ thương. Nó đang định sang nhà hắn chơi. Nó tung tăng chạy sang căn nhà màu xanh ở đối diện nhà nó
- Rey ơi, tớ sang chơi này.
- Oh, Bi cậu qua rồi sao?_Hắn đang đọc truyện thì ngồi bật dậy.
- Cậu đang làm gì thế?
- Cậu không thấy sao mà còn hỏi? Tớ đang đọc truyện
- Xí, làm gì dữ vậy! Hôm nay chúng ta đọc truyện à? Sao nhiều truyện thế?_Nó nhìn chồng truyện trên bàn mà hỏi
- Nhỏ Mai mới đem tới đấy!
- Mẹ bảo chúng ta không được chơi với con nhỏ đó mà
- Tại con nhỏ đó muốn đem qua thôi chứ tớ nào có bảo đâu_Hắn nhíu mày nhìn nó. Nó hậm hực ngồi phịch xuống ghế sopha
- Là cậu dụ dỗ con người ta thì có
- Ấy, đừng đổ oan cho tớ nha!_Hắn xua xua tay_Thật là do nhỏ đó tự đem tới mà. Nhỏ còn bảo sẽ về nhà lấy nữa đấy
- Còn đến nữa sao?_Nó trợn tròn mắt nhìn hắn
- Ừm._Hắn vừa dứt câu thì tiếng chuông cửa nhà hắn vang lên_Đấy, đến rồi đấy. Tớ đi mở cửa đây_Hắn bỏ đi để lại nó với cái đầu bôc khói (Nhỏ mà biết ghen sao ta? Cái này tg không biết à). Một lát sau hắn quay vào cùng nhỏ Mai với khuôn mặt hớn hở
- Ủa, Bi cậu cũng ở đây sao?
- Có gì sao?_Nó khó chịu
- À không_Rồi nhỏ quay sang hắn_Rey à, cậu pha giùm tớ ly nước chanh được không? Tớ khát quá! Vì phải chạy một đoạn đường xa về nhà lấy truyện cho cậu đấy
- Chứ tài xế đâu không đưa cậu đi_Hắn vứt cuốn truyện trên bàn rồi hỏi nhỏ
- Chở ba tớ đi công tác rồi. Tớ đã phải chạy bộ đến nhà cậu đấy!
- Được rồi. Đợi tí_Nói rồi hắn quay bước vào bếp. Bây giờ ngoài phòng chỉ còn lại nó và nhỏ Mai thôi.
- Sao mày lại ở nhà của Rey hả?_Nhỏ Mai trừng mắt nhìn nó (Nhỏ mà đã bộc lộ bản chất rồi đó)
- Chuyện của tôi, liên quan gì đến cậu_Nó quay phắt mặt đi hướng khác coi như không thấy nhỏ
- Mày…tao sẽ làm cho Rey ghét mày_Nói rồi nhỏ cầm lấy cuốn truyện trên bàn xé nát bấy. Sau đó nhỏ chộp lấy ly nước Rey đang uống dở đập mạnh xuống sàn nơi mình đang đứng. Cúi người nhặt một mãnh vỏ chai nhỏ cắt vào cánh tay mình cho máu chảy ra (Nhỏ mà thâm độc ghê, không biết lớn thì sẽ thế nào đây) Nhỏ ngồi bệch xuống sàn rồi khóc to lên để hắn nghe thấy. Hắn nghe có tiếng khóc thì từ trong bếp chạy ra. Nhìn thấy nhỏ Mai khóc như thế, hắn không biết phải làm thế nào nên quýnh lên.
- Có chuyện gì vậy?_Hắn hết nhìn nó rồi nhìn nhỏ Mai
- Bi, Bi xé truyện của tớ rồi còn ném ly vào tớ làm tay tớ chảy máu này_Nhỏ Mai oan oan lên. Hắn quay qua trừng mắt nhìn nó
- Bi, sao cậu làm vậy?
- Tớ không có_Nó vẫn bình thản nói. Chuyện nó không làm sao nó phải sợ chứ!
- Ý cậu bảo Mai tự làm ra những chuyện này rồi đổ oan cho cậu à? Cậu ác quá đấy Bi. Trước giờ tớ cứ tưởng cậu là người hiền lành nữa chứ. Tớ nhìn nhầm cậu rồi_Hắn quay ngoắt mặt đi chỗ khác
- Gì? Cậu tin nhỏ ta hơn tin tớ sao?_nó khóc nấc lên
- Mọi chuyện đã ở rành rành trước mắt rồi còn gì.
- hix. Tớ ghét cậu Rey_Nói rồi nó chạy đi trong nước mắt. Nhỏ Mai nhìn theo nó cười ngạo nghễ. Hắn thì chẳng thèm để ý gì đến nhỏ nữa mà bỏ lên phòng. Mấy ngày sau đó, nó và hắn vẫn không gặp mặt nhau. Người lớn thấy lạ nên đã nhiều lần gặng hỏi nhưng bọn nó chẳng thèm trả lời. Cũng gần đến ngày kỉ niệm 18 năm ngày cưới của các bậc phụ huynh rồi. Họ quyết định sẽ đến jeju-một trong bảy kì quan thiên nhiên của thế giới để nghỉ mát, tiện thể để bọn nó giải hòa luôn. 3 ngày sau sẽ đi. 3 ngày sau, bọn nó lên thuyền và đi đến Jeju cùng mọi người
Chương 2: Tai Nạn
Sau 1h đồng hồ đi máy bay đến Hàn, bọn nó lại phải đón tàu ra đảo Jeju. Suốt chặng đường đi nó và hắn chẳng nói với nhau lời nào, đơn giản vì GIẬN. Nó tách khỏi mọi người rồi đi đến cuối đuôi tàu ngắm biển. Nơi đây rất ít người nên nó có thể ở một mình. Nó ngước lên nhìn trời. Sao trời lại âm u giống tâm hồn nó lúc này thế? Trời sắp mưa rồi. Mây đen dày đặc thế kia mà. Nó cũng chẳng có ý định đi vào trong, nó không muốn gặp cái bản mặt khó ưa của hắn. Trong khi đó tại phòng ắn
- Ủa anh Bun, chị Bi đâu?_Ryna khèo tay Bun hỏi
- Anh không thấy nó từ lúc lên tàu rồi. Cả thằng Rey nữa
- Chắc hai người đó đi với nhau rồi, em đừng lo_Jin nói
- Vâng._ Rồi mọi người lại tiếp tục ăn. Trời bắt đầu đổ mưa, mưa càng ngày càng lớn hơn. Nó vẫn đứng ở ngoài đuôi thuyền nhìn ngắm biển. Bỗng một giọng nói vang lên
- Cậu tính đứng đó đến bao giờ hả?_Là giọng của hắn. Nó đang rất rất giận hắn nên bơ đẹp hắn luôn, nó cất bước đi. Bỗng một làn sóng mạnh đập vào thuyền làm thuyền lắc lư dữ dội. Nó mất thăng bằng rồi nhào người xuống biển. Nó đã rơi xuống biển ngay trước mắt hắn nhưng hắn chẳng làm được gì ngoài việc la lớn cho mọi người biết. Mọi người chạy ra đến nơi thì chẳng thấy nó đâu nữa. Đội cứu hộ lập tức tìm kiếm nhưng chẳng có kết quả gì. Kelly ngất lịm đi trên tay Ken. Đứa con gái mà họ yêu quý nhất đã mất tích, sống chết ra sao không rõ. Bun thì ngã khụy xuống sàn, người không còn chút sức lực. Đám bạn nó thì ôm nhau mà khóc. Những bậc phụ huynh kia cũng vậy. Còn hắn thì cứ như người không hồn vậy. Cô bé hắn thích từ lúc nhỏ, cô bé mà hắn hứa sẽ cưới làm vợ ngay khi lớn lên đã ra đi trước mắt hắn. Cả bọn đau khổ trở về nhà. Kelly thì cứ ngất lên ngất xuống. Trong nhà chỉ còn Ken đủ tỉnh táo để giải quyết mọi chuyện. Ken đã cho cảnh sát và đội cứu hộ tìm kiếm khắp nơi. Ai cũng cầu mong cho nó không sao
Trong nhà hắn lúc này
- Rey, con ăn chút gì đi_Anna đem tô cháo đến bên giường hắn
- Tìm được Bi chưa mẹ?_Anna nghe hắn hỏi thì chỉ biết cúi gằm mặt lắc đầu
- Sao vẫn chưa tìm được cơ chứ?_Hắn hét lên
- Rey à, bình tĩnh đi con. Bi sẽ không sao đâu!_Anna nhẹ giọng an ủi_Mẹ tính thu băng lại mấy đoạn Bi nô đùa với con ở nhà mình để dì Kelly xem. Con có muốn xem lại không?
- Vâng ạ_Hắn cũng rất muốn nhìn lại khuôn mặt nó. Chỉ mới vài ngày không gặp mà hắn đã không nhớ khuôn mặt nó ra sao rồi? Phải xem lại mới được. Hắn cùng Anna đi đến phòng điều khiển Camera. Từng cuốn phim được bật lại. Xem đến đoạn phim ngày hôm trước thì hắn chết đứng. Hắn đã bị lừa, hắn đã không tin nó. Sao hắn lại không tin nó cơ chứ? Hắn hận bản thân mình. Nếu không có chuyện ngày hôm đó thì nó đã không phải rơi xuống biển như thế. Lỗi là tại hắn, tất cả là tại hắn. Hắn đã dằn vặt mình biết bao. Từ ngày biết chuyện hắn trở nên trầm tính hẳn đi, rất ít nói, cười càng không. Suốt ngày hắn cứ cắm cọc nhà nó, chờ đợi tin tức về nó nhưng chẳng có kết quả gì. Dần dần hắn đã tự tạo cho mình một vỏ bọc khá hoàn hảo. Vỏ bọc của sự lạnh lùng.
Trong khi đó, tại vùng biển gần đảo Jeju, có một du thuyền đang du ngoạn
- Ba ba ơi, có người trôi trên biển kìa_Một cô bé trạc tuổi nó la lên, chỉ trỏ về phía người đó. Người đàn ông vội nhìn theo hướng tay cô bé
- Đúng, đúng rồi. Mau vớt lên coi còn sống không_Ông quay sang đám người áo đen ở đằng sau. Và người đó đã được vớt lên thuyền. Là nó
- Thưa ông chủ, là một cô bé. Cô bé đó còn sống ạ. Chỉ là đang hôn mê
- Ba ơi, cậu ấy dễ thương lắm_Cô con gái của ông reo lên
- Jen, trật tự nào con. Phải thay đồ cho bạn ấy đã, cứ vậy sẽ cảm lạnh mất. Con lấy một bộ đồ cho bạn ấy mặc nha_Ông ân cần bảo Jen
- Vâng. Để con giúp bạn ấy thay đồ cho ạ_Jen vui vẻ đi lấy quần áo của mình và thay cho nó. 2 ngày sau nó mới tỉnh lại. Nó đã được gia đình Jen đưa đến đất Hàn Quốc rồi
- Ư…ưm_Đầu nó nặng trịch, cảm giác như vẫn còn nước trong đầu ấy
- Cháu tỉnh rồi à?_Ba Jen và Jen đi tới
- Cậu ngủ 2 ngày rồi đấy. Cậu làm tớ lo chết mất_Jen cúi gằm mặt hỏi nó
- Ơ, mọi người là ai?_Nó nhìn hai người như sinh vật lạ
- Ba tớ đã cứu cậu đấy. Cậu muốn làm mồi cho cá hay sao mà nằm ngủ trên biển vậy hả?_Jen chống nạnh hỏi nó
- Ngủ trên biển sao?
- Cháu tên gì? Nhà cháu ở đâu để chú đưa cháu về_Ba Jen tươi cười bảo
- Tên cháu sao? Tên cháu là gì nhỉ? Nhà cháu ở đâu? Sao cháu không nhớ gì hết vậy? Cháu là ai? Cháu tên gì?_Nó loạn lên. Nó đã bị mất trí nhớ rồi
- Con bé đã bị mất trí nhớ rồi_Ba Jen lắc đầu
- Mất trí nhớ sao ạ? Vậy để bạn ấy sống với chúng ta đi ba
- Nhưng gia đình bạn ấy sẽ lo lắng lắm
- Ba có biết gia đình bạn ấy ở đâu không? Chẳng lẽ ba định bỏ bạn ấy trong tình trạng này?_Jen chống nạnh nhìn ba mình
- Được rồi, được rồi con gái cưng. Nhưng giờ phải nghĩ cho bạn ấy cái tên đã nào_Ba jen cười trừ nhìn Jen. Cô nhóc đã chấm nó rồi
- Tên hả? Để con nghĩ cho?_Jen bắt đầu xoa cằm. Sau một hồi suy nghĩ, Jen đánh tay cái bốp. Nhỏ chạy đến bên nó cười tươi nói_Bạn ơi, từ nay bạn sẽ có tên là Nguyễn Ngọc Thiên Di nhé! gọi thân mật là Hyo.
- Nguyễn Ngọc Thiên Di? Được_Nó cũng cười đáp lại Jen. Trong đầu nó vẫn không ngừng lục lọi từng ngóc ngách để tìm cái tên của mình nhưng giờ có đập đầu vào tường chưa chắc nó đã nhớ ra. Ba Jen chậm rãi tiến về phía nó
- Hyo, từ nay con hãy coi ta là ba nhé!
Nó nhìn ông ngập ngừng hồi lâu rồi gật đầu. Vậy là nó có thêm một gia đình nữa rồi
- Vui quá! Từ bây giờ con đã có thêm một người bạn tốt rồi_Jen reo lên rồi ôm chầm lấy nó
- Tớ tên là Nguyễn Ngọc Lan Như, cứ gọi tớ là Jen. Tớ sinh sống ở Mỹ. Lần này tớ theo ba đi công tác và vô tình cứu được cậu đấy. Coi như chúng ta có duyên
- Mỹ sao?
- Ừm. Tí nữa chúng ta sẽ quay về Mỹ. Nhà chúng ta ở đấy! Jen con giúp bạn chuẩn bị vài thứ cần thiết nhé!_Nói rồi ba nuôi nó bỏ đi. Vài tiếng sau, máy bay sang Mỹ cất cánh và mang nó đi xa khỏi nhà nó, xa khỏi những người mà nó yêu quý nhưng đã bị nó quên đi. Đến bao giờ thì nó mới gặp lại họ đây hay nó sẽ biến mất khỏi cuộc đời họ mãi mãi?
Chương 3: Trở Về
7 năm sau, nó bây giờ đã là một thiếu nữ xinh đẹp rồi. Trong khi nó đang cật lực giúp papa nuôi giải quyết chuyện công ty thì Jen lại nằm ườn ra đó mà xem phim, bắp rang thì vươn vãi khắp bàn. Nó nhìn mà muốn cho nhỏ một đạp rơi xuống đất thôi
- Này con kia, giúp tớ giải quyết đống hồ sơ trên bàn đi
- Thôi, đau đầu lắm. Cậu tự giải quyết hết đi
- Hừ_Nó hừ lạnh rồi không nói nữa.
“Cạch” Cánh cửa mở ra, ba mẹ nuôi nó đã về
- Hyo, vất vả cho con rồi!_ba nuôi nó cười rồi tiến đến ngồi vào ghế đối diện với nó
- Không có gì đâu ạ!
- Jen, sao con không giúp Hyo một tay mà nằm dài xem phim thế hả?_Mẹ Jen trách
- Một mình Hyo làm đủ rồi ạ._Jen vẫn hướng mắt vào màn hình
- Con bé này thật là…
- Ba à, con vừa phát hiện ra một điều rất lạ._Nó nghiêm túc nhìn ba nuôi mình
- Có chuyện sao?
- Số liệu trong hồ sơ năm 2012 khác xa với số liệu mà chị thư kí vừa gởi đến cho con. Số khoản tiền thu vào thì ít mà chi ra thì nhiều. Nếu con nhớ không lầm thì năm đó công ty ta chi tiêu ít nhất mà. Không thể nào có khoản chi tiêu lớn như thế này. Vậy khoản tiền đó đã biến đi đâu?_Nó vừa nói vừa đẩy máy tính của mình sang cho ba nuôi. Mặt ông tối sầm lại
- Có kẻ đã xén tiền của công ty
- Con sẽ cho người điều tra
- Để đó cho ba. Ba có việc khác cần các con làm giúp ba đây!
- Chuyện gì vậy ạ?_Nhìn thấy bộ mặt nghiêm túc của ba mình, Jen bật dậy hỏi
- Các con hãy về VN và coi chừng nhất cử nhất động của Phạm Đức Thạnh giúp ba. Có vẻ như hắn đang muốn tạo phản. Vì chỉ có bọn con là người ta tin tưởng và ông ta chưa từng gặp mặt bọn con bao giờ nên ta mới giao nhiệm vụ này cho 2 đứa
- Vâng ạ. Bao giờ bọn con sẽ đi ạ?_Nó hỏi
- Ngày mai. Ta đã mua nhà cho các con rồi, gần nhà ông ta đấy. Vậy tiện cho việc theo dõi. Các con hãy cẩn thận nhé! Ông ta cũng mưu mô sảo quyệt lắm đấy
- Vâng. Vậy bọn con đi sắp xếp hành lí đây ạ_Jen nói rồi lôi tuột nó lên phòng. Nhỏ rất háo hức vì lần đầu được đến VN mà
- Hyo, chúng ta rủ nhỏ Ran cùng đi nhé!
- Ừ._Nó gật đầu rồi bắt đầu sắp xếp hành lí. Nó không mang theo quần áo. Về đó rồi mua sau. Hành trang theo nó chỉ có một cái laptap, ba cái mặt nạ và một cây súng do chính nó tạo ra mà thôi. Đơn giản như vậy. Sau khi ngẫm lại coi mình có quên mang theo thứ gì không, nó gật đầu nhẹ rồi leo lên giường đi ngủ. Còn nhỏ Jen thì vẫn còn đang nói chuyện điện thoại với Ran
Sáng hôm sau, tại sân bay nước Mỹ
- Các con đi cẩn thận nhé! Đến nơi thì gọi cho ba mẹ nhé!_Mẹ nuôi nó ôm lấy ba đứa nó nói
- Vâng. Mọi người ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe. Bọn con đi đây_Nó buông ba mẹ nuôi nó ra rồi hướng cửa soát vé mà đi. 15’ sau máy bay cất cánh mang nó về với nơi nó sinh ra nhưng nó không hề biết. Trong lòng nó cũng nôn nao kì lạ nhưng chính nó cũng không hiểu lí do mình như vậy. Lắc đầu cho trôi mọi suy nghĩ, nó nhắm mắt lại rồi đi vào giấc ngủ. Những giấc mơ lại ùa về. Đó không phải hẳn là mơ, đó chính là từng mảng kí ức của nó. Những mảng kí ức hiện về không có một mắc nối nào. Đêm nào cũng vậy, hễ nó chợp mắt thì lại mơ thấy những giấc mơ đó. Nó rất muốn biết bản thân nó là ai? Nó sống ở đâu? Ba mẹ nó là ai? Nó muốn biết mọi thứ nhưng không ai có thể nói cho nó biết cả. Nhiều lúc nó tự hỏi nó là trẻ mồ côi sao? Sao chẳng một ai quen biết nó? Thời gian cứ như thế trôi qua, đến nay đã 7 năm rồi. Nó mệt mỏi và không muốn tìm lại những kí ức đó làm gì nữa. Nó bây giờ đang sống rất hạnh phúc cùng với gia đình mới của nó. Hà tất phải tìm lại những kí ức lúc xưa làm gì? Có khi những kí ức đó còn rất đau buồn nữa.
Chương 4: Mảnh Đất Thân Yêu
Nó đeo chiếc kính đen bản to vào rồi cùng 2 con bạn tiến ra cửa sân bay. Hàng ngàn con mắt dõi theo bọn nó. Ran thì toát một vẻ nhí nhảnh cùng chiếc váy voan hồng dài đến đầu gối trông rất thu hút. Jen thì trung thành với tông màu đỏ. Chiếc váy nhỏ mặc là một chiếc váy cúp ngực cũng dài đến đầu gối. Khoát ngoài là một chiếc áo tay lửng vai ngang màu trắng. Nhìn Jen bây giờ thật quyến rũ làm sao. Và người cuối cùng là nó. Nó thì không thích mặc váy như hai nhỏ bạn. Đồ nó mặc là một chiếc áo phông màu trắng bỏ trong chiếc quần đùi lưng cao màu đen. Khoác ngoài là một chiếc ao da cũng đen nốt. Mái tóc đen dài của nó được thả tự nhiên. Nó đi một đôi bót cổ cao, đế cao đến 10 phân. Giờ nó cao kinh khủng 1m85 chứ ít gì. Bọn nó tiến ra ngoài sân bay. Bắt một chiếc taxi, bọn nó lên xe rồi về ngôi nhà mà ba nuôi nó đã mua. Đứng trước ngôi nhà mà ba Jen mua, bọn nó trầm ngâm. Bọn nó cứ tưởng là một căn biệt thự nhưng không phải. Đây là một ngôi nhà cấp 4 bình thường thôi nhưng nhìn nó khá rộng. Nhất là cái khuôn viên phải gần 20Ha chứ không nhỏ. Ngôi nhà được sơn màu trắng, mái màu đỏ. Bên ngoài còn đề dòng chữ Angle. Ở giữa khuôn viên có một bộ bàn ghế màu trắng nhìn rất đẹp và sạch sẽ. Nhìn sang bên trái ngôi nhà là một vườn hoa với rất nhiều loại hoa. Bên cạnh còn có một hồ nước trong xanh nữa. Nhìn ngôi nhà này giống như một bức tranh thu nhỏ vậy. Chỉ có một từ để diễn tả cho bức tranh này thôi! Đẹp. Nó cùng 2 con bạn tiến vào nhà. Ran bắt đầu chạy nhảy khắp nơi, nhỏ mở cửa hết phòng này đến phòng khác. Bỗng dưng nhỏ la lên khi vào đến căn phòng cuối cùng. Nhà này có tới 5 phòng. Nghe thấy tiếng hét, nó và Jen lập tức vọt vào. Bọn nó cũng khá ngạc nhiên khi thấy 2 kẻ ở trong phòng
- Sao 2 em lại ở đây?_Nó hỏi
- Ba mẹ bảo bọn em chuyển đến đây sống với 3 chị!_Cô gái nói rồi chạy đến ôm chầm lấy nó và Jen
- Các chị thấy nhà đẹp không? Là bọn em chọn đấy!_Cậu con trai tươi cười nói
--------------------------------------------------------------------------------
* Trần Thiên Nam: (Bill) 16 tuổi. em của Ran. Đẹp trai theo kiểu con nít. Anh này sinh ra và lớn lên ở Mỹ nhưng cách đây 1 năm đã được nó điều về quản lí bar ở VN. Nó có một số lượng Bar khá lớn trên thế giới đấy. Là hộ pháp của Killers
* Nguyễn Ngọc Hàn Châu (Joe) 16 tuổi. em họ Jen. Tính tình nhí nhảnh, rất thương nó và Jen. Luôn coi nó là thần tượng của mình. 1 năm trước, nhỏ theo Bill vể VN. Là bạn gái của Bill. Là hộ pháp của Killers.
--------------------------------------------------------------------------------
- Các em ở đây cũng tốt. Bọn chị cũng đang lo lắng về việc không biết đường đây_Nó hờ hững nói
- Chị về thăm ông bà chưa?_Bill hỏi Ran
- Chị mới vừa về đến thôi! Để tí nữa rồi đi_Ran phe phấy tay.
- Cậu đi thăm ông bà đi. Bọn tớ đi mua vài thứ cần thiết đây_rồi Jen quay qua nói với Joe_Joe, em làm người dẫn đường nhé!
- Vâng ạ._Joe tươi cười trả lời. Vậy là bọn nó chia làm 2 nhóm mà đi. Bill đưa Ran về thăm bà. Còn nó và Jen thì theo Joe đi mua sắm. Trên đường đi, Joe đã giới thiệu cho bọn nó rất nhiều nơi. (Đang đi bằng taxi vì Joe đi cùng xe với Bill mà Bill lại lấy xe chở Ran đi rồi nên bọn nó phải bắt taxi đi thôi) Khi đi ngang qua một cửa hàng xe, nó đã cho dừng xe lại. Cứ ngồi trên taxi mà đi tham quan thành phố chỉ có nước cháy túi mà thôi. Bọn nó dạo từ hàng trên xuống hàng dưới và chọn cho mình chiếc xe yêu thích. Nó mua một con mui trần, một BMW và một môtô phân khối lớn màu đen. Chị này giàu. Jen thì mua một con BMW màu đỏ thôi. Nhỏ này cái gì cũng đỏ, chói mắt ghê luôn. Còn Joe thì không mua chiếc nào vì ngày đầu tiên về đây nhỏ đã mua nhiều rồi. Mua một lần đến 5, 6 chiếc luôn ấy chứ! Nó tiến lại chỗ nhân viên thanh toán, cầm lấy giấy bút và ghi lại địa chỉ nhà mình
- Đem tất cả về địa chỉ này cho tôi!_nó móc ra một cái thẻ màu xanh rồi đưa cho nhân viên. Sau đó, bọn nó leo lên chiếc mui trần rồi phóng đi. Joe là người lái xe. Vì thấy hôm này trời không có nắng nên nó mới quyết định đi mui trần. Bọn nó dạo quanh thành phố rồi dừng lại ở trung tâm thương mại Plaza
Chương 5: Vô Tình Gặp Lại
Bọn nó dạo từ quầy này sang quầy khác. Có biết bao nhiêu đồ để mua. Một lúc sau
- Hơ, tớ đói bụng_Jen vừa xoa bụng vừa nói
- Em cũng vậy
- Vậy chúng ta đi ăn. Tiện thể chờ Bill và Ran luôn_Nó nói
- Ok_Hai nàng kia nhảy cẫng lên. Bọn nó đã không ăn gì từ lúc lên máy bay rồi. Còn sức đi chơi thế này, bọn nó cũng giỏi thật. 3 người bọn nó kéo đến quầy ăn dưới tầng trệt. Ngồi vào cái bàn khuất nhất, nó chống cằm nhìn ra đường. Đường phố bây giờ thật đông đúc, xe cộ qua lại tấp nập. Nó cứ thả hồn vào quang cảnh bên ngoài cho đến khi nghe thấy tiếng anh phục vụ gọi mình. Nó ngước lên nhìn anh phục vụ. Vẻ đẹp của nó làm cho anh phục vụ phải đơ người ra. Vài phút sau mới lắp bắp
- Xin…xin hỏi cô dùng gì?
- Cho tôi một hamberger và một ly sữa đá_Nó đặt menu xuống rồi nhìn anh phục vụ nói.
- Vâng_Anh phục vụ vội chạy đi. Cứ đứng đó nhìn bọn nó sẽ bị đuổi việc mất. Rồi nó lại hướng mắt ra đường. Bỗng có vài tiếng hò hét vang lên. Nó không cần nhìn cũng biết chuyện gì đang diễn ra. Nó chẳng thèm liếc mắt nhìn đến 1 lần, vẫn hướng mắt ra đường. Còn Jen và Joe thì chỉ biết lắc đầu cho đám con gái hám trai này. Tình hình là có 9 anh chàng đang bước vào quán ăn. Đi bên cạnh còn 4 cô gái nữa
- Ở đâu cũng có thể loại này_Jen chẹp miệng
- Sao họ lại như thế nhỉ?_Joe cũng góp lời.
- 2 người đang nói về ai thế?_Bill và Ran cuối cùng cũng đến rồi
- Đang nói về cái bọn con gái hám trai_Joe khinh khỉnh nói
- À_Bill gật gù như đã hiểu ra. Cậu nhóc kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Joe còn Ran thì ngồi xuống bên cạnh nó
- Nè, cậu nhìn chàng nào ngoài đường mà say sưa thế hả?_Ran đánh nó
- Nhìn thằng điên! Con trai chỉ là thứ bỏ đi!_Nó quay phắt mặt sang nhìn Ran
- Nè chị, em cũng là con trai đấy!_Bill hét toáng lên
- Đồ ăn đến rồi kìa_Joe nhìn xe đồ ăn đang được đây tới nói
- Im lặng và đánh chén đi_Jen hồ hởi rồi khởi màn ăn uống. Bọn nó tập trung vào chuyên môn của mình, không ai nói với nhau lời nào. Sau khi đánh chén xong mọi thứ, Bọn nó đứng lên rồi bỏ đi. Vừa ra đến cửa thì có một cô gái va phải Jen. Cô ta té xuống sàn nhà
- Ôi đau quá!
- Bạn không sao chứ?_Jen đưa tay kéo cô gái đó lên
- Không sao! Chỉ là cái mông nó tiếp đất hơi mạnh thôi!
- Chị Sin, Rin_Bill lên tiếng
- Ủa, em quen họ à Bill?_Jen ngạc nhiên nhìn Bill
- Họ là thành viên cấp A của Queen đấy
- Queen? Là gì vậy?_Ran trưng ra bộ mặt ngơ ngác
- Hớ! Mọi người không biết Queen sao?_Rin bất ngờ. Queen nổi tiếng đến thế sao lại có người không biết_Mấy người mới ở trên trời rớt xuống à?
- Không nhất thiết bọn tôi phải biết đến cái bang gì gì đó của mấy người._Rin và Sin giờ mới để ý đến nó-người không nói tiếng nào từ nãy đến giờ. Ánh mắt của Sin và Rin vừa quét đến mặt nó thì dừng lại. Trên mặt hai người không giấu nỗi sự bất ngờ. Nó khó chịu khi có người nhìn mình như thế. Chẳng thèm để ý đến họ nữa nó bước đi. Nhưng đi chưa được 2 bước thì nó bị ai đó kéo ngược lại
- Bi? Cậu là Bi phải không?_Sin nhìn nó với vẻ hốt hoảng xen chút lo sợ (Đúng rồi đấy ạ)
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian